Trong ánh sáng chiều tà ấm áp, Miku và Luka ngồi trên bờ hồ, hơi gió nhè nhẹ thổi qua làm bay những sợi tóc dài của họ. "Miku, chúng ta không thể phá hứa với nhau," Luka nói, ánh mắt buồn bã nhìn xuống dòng nước trong xanh. Miku gật đầu, nhưng từ trong lòng cô vẫn còn đó một niềm hy vọng nhỏ nhoi.
Ngày hôm đó, tất cả thay đổi. Người họ yêu thương đều từ bỏ cả hai, khiến cho tình bạn từ thuở nhỏ giữa Miku và Luka bị đặt qua thử thách nặng nề. Cuộc sống không ngừng khiến họ phải đau khổ từ những cuộc tranh chấp, nghi ngờ cho đến những lời nói tựa như nhát dao đâm vào lòng.
Và rồi, vào đêm mưa rào, Miku đưa tay ôm ấp Luka, giọt lệ lan tràn trên khuôn mặt cô. "Chúng ta không thể làm tổn thương nhau thêm nữa, Luka ạ," Miku thì thầm. Nhưng mọi dấu hiệu đã quá muộn, khi cả hai nhận ra rằng tình yêu đã cháy hết, chỉ còn lại trong tùy âm thầm của từng vết thương lòng chẳng thể chữa lành.
Một lời hứa, một quyết định, và một bi kịch đầy tiếc nuối với những chấn thương không thể nào phai mờ.