Trên con đường rừng sâu, ánh nắng mặt trời lấp lánh qua những tán cây rậm rạp, tạo ra những đốm sáng và bóng kỳ ảo. Ankoku, hắc kỵ sĩ dị giới, đứng bên cạnh chiếc cầu treo run rẩy, ánh mắt sáng ngời như vạn tia lửa. Bên cạnh, Seishun, cậu bé cấp 3 năng động nhưng vẫn mang trong mình nỗi sợ hãi từ tai nạn tàu hỏa, chậm chạp như con rùa. Hai con người hoàn toàn trái ngược nhau, nhưng lại đến với nhau trong cuộc hành trình đầy gian nan và bất ngờ.
Ankoku nhẫn nại hướng dắt Seishun qua dòng suối hoang sơ, giọng nói tĩnh lặng nhưng ẩn chứa sự ấm áp. Seishun vừa ngước nhìn lên, bỗng phát hiện một hòn đá lớn trắng bên bờ suối, bức tranh hoa lá khắc trên nó làm cậu trầm trồ. "Ồ, cái đá này... đẹp quá!" Seishun há hốc mồm, không ngờ một hắc kỵ sĩ lạnh lùng như Ankoku lại giữ một lợi thế nghệ thuật cực đỉnh.
Ankoku không bộc lộ cảm xúc, nhưng trong lòng, một tia hi vọng nhỏ nhoi đã lóe lên. Hai tâm hồn, một trong sáng như ánh nắng ban mai, một trong đen như bóng tối đêm dài, liệu chúng có thể hoà quyện, tạo nên một bức tranh tuyệt đẹp không?