Ngày mai, dưới tán cây thụ thọ, Ymir ngồi bờ vai Christa, cô gái mà anh ta đã cứu. Ánh sáng mặt trời chiếu qua những tán lá, tạo nên bức tranh thiên nhiên tĩnh lặng nhưng không kém phần huyền bí. Ymir nhìn Christa với ánh mắt âu yếm, từng hơi thở nồng nàn trong không gian yên bình.
"Christa, tôi là một sát thủ. Đến với tôi, em không biết mình sẽ phải đối diện với những nguy hiểm," Ymir thú nhận, giọng nói trầm lắng nhưng không yếu đuối.
Nhưng Christa chỉ cười nhẹ, đôi mắt trong veo nhìn Ymir rồi thốt lên: "Không sao cả, vì khi ở bên cạnh anh, em cảm thấy bản thân mạnh mẽ hơn bao giờ hết. Anh đã đưa cho em sức mạnh, cho em niềm tin và cho em tình yêu."
Điều gì đã thay đổi, khi hai tâm hồn từng là đường thẳng song song bỗng chốc gặp nhau và kết nối lại thành một? Số phận đã định trước cho họ những thử thách nào, và liệu tình yêu có đủ mạnh mẽ để vượt qua tất cả?