Trưa nắng chang chang, Hiro nằm dài trên sàn nhà thí nghiệm một mình. Ánh nắng len lỏi qua cửa sổ, khắc sâu bóng dáng của cậu trên tấm gạch lạnh. Baymax, người bạn robot đồng hành, đứng bên cạnh với ánh mắt đầy lo lắng. "Hiro, tại sao bạn lại bỏ ăn và nằm ở đây?" Baymax cất giọng lo lắng.
"Baymax, tôi không thể ngủ được," Hiro bật dậy, ánh mắt đầy nỗi lo âu. "Tôi... tôi vẫn chưa thể tha thứ cho bản thân vì một sai lầm lớn," cậu thốt lên, giọng điệp khúc.
Baymax đặt tay lên vai Hiro, cố gắng an ủi: "Hiro, mọi người đều mắc sai lầm, quan trọng là ta học từ nó và tiếp tục sống."
Hiro tư duy một chút trước khi giật mình: "Đúng rồi, Baymax. Cảm ơn bạn đã nhắc nhở mình." Cậu đặt tay lên thân Baymax và cười, một nụ cười của sự giải thoát.
Với ánh mắt đầy tình bạn, Hiro và Baymax cùng nhau vượt qua nỗi lo âu và tìm lại niềm tin. Một kết thúc cho câu chuyện ngắn, nhưng tấm lòng của họ lại trở nên gần gũi hơn bao giờ hết.