Trên bức tranh nền ẩn dụ bằng một cánh cửa mở ra khoảng trời xanh, hai nhân vật chính của câu chuyện, Kaito và Hana, đối diện nhau trong sự căng thẳng. Hana, ánh mắt nóng bỏng kèm theo vẻ ghen tị, thốt lên một câu mà cô nghẹn ngào: "Sao anh lại có em mà vẫn lé mắt vì mấy đứa khác thế?"
Kaito, ánh mắt hờ hững nhưng sâu thẳm, đáp lại: "Em nghĩ mình đã hiểu sai rồi. Chính em mới là người khiến anh phải lé mắt vì không thể hiểu nổi tại sao mỗi lần em cãi nhau, em lại trở nên dễ thương và quan trọng đến như vậy."
Hana giật mình, khó hiểu vàng trống. Nhưng sau đó, một khuôn mặt lấp lánh ánh sáng của sự hiểu biết bất ngờ chiếu rọi. Cô tự hỏi, liệu có thể mình đã đánh mất cái gì đó quan trọng trong quãng thời gian dài để ý đến những đứa khác, khi hạnh phúc đích thực lại ở ngay trước mắt mình?