Trong một chiều đông se lạnh, cô gái trẻ Hana đến ga xe lửa như thường lệ. Ánh đèn đồng hồ báo hiệu không thèm nhấp nháy, chỉ cố thủ trong tĩnh lặng, nhưng sự căng thẳng trong tâm hồn cô càng dâng lên. Ngồi trên băng ghế đá ẩm ướt, cô đếm từng lần thở dài, nhấm nháp từng giọt relafen trà. Đột nhiên, tiếng bước chân nhẹ nhàng ập đến phía sau.
"Thế giới này quả thực là chẳng dễ dàng chút nào, phải không?" Một giọng nói quen thuộc, quen mà lại xa lạ, khiến Hana quay đầu nhìn. Kazuki, chàng trai lạnh lùng nhưng ẩn chứa nhiều bí ẩn, đứng trước mắt cô với đôi mắt sâu thẳm.
Không cần lời giải thích hoặc câu hỏi, Kazuki băng băng trao cho Hana một chiếc bó hoa hồng tươi thắm. "Đằng sau những mặt nạ, chúng ta cũng là con người, phải không?" Hana không thể tin vào điều gì đang xảy ra, nhưng trái tim cô như muốn vụt bay mỗi khi nhìn vào đôi mắt ấy.
Tình yêu tưởng chừng xa xôi, lại bắt đầu từ một lời tỏ tình bất ngờ nơi ga xe lửa.