Trên con đường vắng vẻ, ánh đèn mờ phai phủ lên những dãy phố lụi cũ, Miiko bước đi trong cô đơn. Trái tim cô như con sói hoang, vừa nổi loạn vừa lung linh, bất chợt cô cảm nhận được bước chân quen thuộc theo sau. Khuôn mặt đầy ẩn số của Ojisan - người cô từng gọi là cha, hiện lộ diện trước mắt. "Tại sao, sau bao năm, ông quay trở lại?" Miiko tự hỏi trong lòng, nhưng ánh mắt giàu tình thực bên trong Ojisan đã trả lời giúp cô. "Hai cánh tay vẫn mở rộng chờ đón con, Miiko ơi". Khoảnh khắc đó, tâm hồn Miiko như bừng sáng một cách khôn ngoan, cô hiểu rằng, dù quãng đường đã trôi qua, tình yêu và sự hiểu biết vẫn đọng lại mãi trong tim.