Trong một ngày đông lạnh giá, Juvia đứng giữa trắng xóa của tuyết phủ kín khắp xung quanh. Nước mắt cô rơi từ ánh mắt xanh biếc, nhưng lần này không phải vì cô đơn mà vì hạnh phúc. Trong lòng Juvia, không còn sự thương tâm tự ái hay chất chứa tình yêu bất biến. Bởi anh, người mà cô yêu, đã bước đến, giữa cơn lốc băng giá của trái tim cô.
"Juvia, một nửa của anh," Gray nói, giọng thoáng chút nghẹn ngào nhưng rõ ràng. Hành động ôm lấy cô thật chặt, anh âu yếm, "Từ nay, chúng ta sẽ không cô đơn nữa. Giai thoại lạnh lùng của anh sẽ đẹp hơn với ánh sáng của Juvia."
Dưới ánh nắng mặt trời chiếu sáng rực rỡ trên tuyết, hai linh hồn đếch lẻ bước vào tương lai, như một màn đêm dần tan biến, để lộ bóng dáng hạnh phúc vĩnh cửu.