Trong bầu không khí sôi động của lễ hội, ánh đèn mờ ảo chiếu sáng khắp nơi, tạo nên không gian lãng mạn nhưng cũng đầy bí ẩn. Diha đứng trong ánh sáng lẻ loi, nhìn theo bóng dáng của Rujin xa xăm. Cô biết rằng mình đã chấp nhận điều gì đó hơn cả sức mạnh của bản thân. Bước chân cô như lẻ loi, nhưng không thể quay trở lại.
"Rujin," Diha gọi, giọng run rẩy. "Chúng ta không thể... Chúng ta không thể tiếp tục như vậy."
Rujin quay lại, ánh mắt của anh ẩn chứa sự khao khát và hối hận. "Nhưng... tại sao không, Diha? Tại sao chúng ta không thể yêu nhau như mọi người khác?"
Diha thẹn thùng, nhưng bản năng thúc đẩy cô tiến gần hơn. "Chúng ta không cần mọi người chấp nhận, chỉ cần chúng ta hiểu và chấp nhận bản thân mình... và nhau."
Những lời nói như là phép màu, mở lối cho tình yêu thật sự hiện hữu giữa họ. Họ không biết rằng tình yêu không phải luôn đơn giản, nhưng qua những khó khăn, họ sẽ biết đến giá trị thực sự của nó. Đêm lễ hội thêm một màu mới, một tình yêu đầy oan trái nhưng cũng đầy ngọt ngào sẽ định nghĩa lại cuộc sống của họ.