Trong nắng chiều dần tắt, Mello ngồi một mình trên gác thư viện, ánh ánh mắt nhìn chằm chằm vào tia nắng vàng rơi qua kính cửa sổ. Trái tim anh đau nhói khi nhận ra rằng, mặc dù anh và Near đều là những đứa trẻ thông minh, họ lại đi hai con đường hoàn toàn khác biệt.
"Near, sao con lại may mắn như vậy?" Mello ngước nhìn lên trần nhà, giọng nói trầm buồn. "Con có tất cả những thứ mà tôi luôn mong ước... Sự tôn trọng, sự ngưỡng mộ... Tất cả mà tôi không bao giờ đạt được."
Nhưng rồi, ánh mắt của Mello bỗng chói lên, ý chí dữ dội bắt đầu trỗi dậy bên trong anh. "Nhưng không phải lúc nào con cũng phải sống trong bóng tối," Mello thì thầm với chính mình, đôi mắt sáng lên ánh lửa quyết tâm. "Con sẽ không để Near luôn dẫn đầu. Con sẽ chứng minh cho mọi người thấy, ai mới thực sự xứng đáng ngồi trên ngai vàng!"
Với sức mạnh từ lòng kiêu hãnh và khao khát chứng minh bản thân, Mello quyết định sẽ đứng dậy, tự mình đi tới phía trước và tìm kiếm con đường riêng của mình, một con đường không phải là để đuổi theo bóng dáng của ai, mà là để tự mình tự hào bước đi trên.