Trên lầu cao của điện phủ rực sáng đèn đuốc, Đế Thiếu Ngôn Hạo đứng đối diện với Phi Tần Viêm Tuyết, ánh mắt lạnh lùng như băng tan kia. "Vì sao nàng lại dám phủng hắc bạch chiếu trước mặt trẫm?" Ngôn Hạo hỏi với giọng lạnh tanh. Viêm Tuyết không sợ hãi, đôi mắt trong trẻo nhìn thẳng vào đôi mắt lạnh lùng của Đế Thiếu. "Vì chỉ cần bằng cách đó, nàng mới có thể thấy rõ được con người đằng sau lớp vỏ bọc của Đế Thiếu", Viêm Tuyết đáp, giọng nói vẫn kiên định, không chút do dự. Đột nhiên, một cơn gió lạnh thổi qua, kéo theo hương hoa nhè nhẹ. Đôi môi của Ngôn Hạo nhếch lên một nụ cười nhẹ, ánh mắt có vẻ ấm áp hơn. "Nếu nàng có đủ can đảm để đối diện với trẫm, thì trẫm sẽ không từ chối cho nàng cơ hội để thể hiện bản thân. Nhưng hãy nhớ, từ nay về sau, nàng sẽ phải đối mặt với nhiều thử thách khác nhau hơn nữa…"