Trên con đường u ám đầy sương mù, hình hài của Astarte và Towa như những bóng ma di động, đưa linh hồn của những người đã khuất về nơi bình yên. Dù bước đi cùng nhau hàng ngày, song cả hai đều giấu kín tình cảm chưa từng thổ lộ. Đến một ngày, khi họ nhận được một bức di chúc đặc biệt từ một người lạ mặt, bí mật từ quá khứ dần hé lộ, đẩy họ vào vòng xoáy của cuộc đời và tình yêu.
Ánh đèn từ phòng khách sạn lâng lâng chiếu sáng, Astarte quay lại nhìn Towa với ánh mắt đầy nghẹn ngào. "Towa, chúng ta phải đối mặt với sự thật", cô nói, giọng điệu ai ngại. "Quá khứ của chúng ta đang dần trỗi dậy, và giữa chúng ta không còn là bí mật nào nữa."
Towa lặng thinh, ánh mắt nhìn cố chấp vào đôi mắt trong veo của Astarte. "Astarte, đây có phải là định mệnh? Chúng ta... chúng ta không thể phủ nhận nữa."
Bước chân run rẩy, nhưng trong tim họ, một lửa hồng nhiệt bừng cháy. Towa thú nhận tình cảm của mình, và giữa dòng chảy của quá khứ, họ cùng nhau đối diện với sự thật đắng cay, đấu tranh cho thứ tình yêu đã bị che đậy quá lâu.