Trong căn phòng nhỏ, ánh đèn mờ lẻn qua rèm cửa, tạo ra bóng đêm đầy bí ẩn. Hai cô gái trẻ đang ngồi trái ngược nhau, không một tiếng động vang lên, chỉ có hơi thở hấp hối giữa chúng. Ánh mắt sâu thẳm của họ như những bức tranh không lời, nói lên tất cả những điều không thể diễn tả bằng lời nói.
Một chút lúng túng, một chút do dự, cô gái ngồi bên trái bỗng nói một cách nhẹ nhàng: "Anh ta... Anh ta đã nói gì với cô ấy?"
Câu hỏi không gây ra sự cảm thấy bất ngờ nào, nhưng đáng ngạc nhiên hơn, cô gái bên phải chỉ mỉm cười mơ hồ và trả lời: "Không quan trọng. Chúng ta cùng chờ xem đi."
Không có sự giải đáp rõ ràng, chỉ có sự hoàn thiện từ sự chờ đợi. Cả hai biết rằng, dù thế giới có xoay chuyển thế nào, tình cảm của họ sẽ không bao giờ thay đổi. Và trong khoảnh khắc ấy, tình bạn đã trở thành một niềm tin vững chắc, như một tia sáng vẫn lung linh ngay cả trong bóng tối nhất.