Trời mưa rả rích, những giọt nước lạnh buốt đập nhè nhẹ vào cửa sổ phòng khách. Mika ngồi bơ vơ trên chiếc ghế sofa, ánh đèn mờ chói soi rọi gương mặt cô như một bí ẩn không lời giải. Bên cạnh, Misaki đứng im lặng, ánh mắt cô nhìn chầm chậm vào Mika, nuối tiếc chứa đầy trong đôi mắt xanh ngọc bí ẩn.
"Mika, tôi...tôi không thể tiếp tục giữ bí mật này nữa," Misaki lên tiếng, hơi thở run rẩ trôi qua khung cửa sổ trong lành.
Mika quay đầu nhìn Misaki, ánh mắt bàng hoàng, thấp thoáng cảm giác sợ hãi trong lòng.
"Đừng nói nữa, Misaki... Xin lỗi, tôi... tôi đã làm hết việc mình có thể. Xin hãy tha thứ cho tôi," Mika gào lên, nước mắt cứ lăn dài trên đôi gò má trắng nõn của cô.
Nhưng Misaki không nghe theo lời đề nghị của Mika. Cô từ từ tiết lộ một bí mật kinh hoàng, mở ra cánh cửa tăm tối mà Mika chưa từng ngờ tới. Đôi mắt hai người lung linh trong bóng tối, như hai đường thẳng song song không bao giờ gặp nhau.