Trời đêm bao phủ Naples, ánh đèn lung linh từ những cánh đèn dầu phát tỏa sáng lấp lánh ẩn hiện tử thần. Maria, với vẻ đẹp vụng về nhưng bất ngờ gợi cảm, đứng trước ánh sáng rực rỡ của sân khấu opera. Khán giả hoàn toàn mê đắm trước chất giọng lạ lùng, giống như nốt nhạc của cảnh chết. Cô không hề hay biết rằng, cô chính là thần chết được gửi đến thế giới này trong hình hài một con humunculus - sinh vật nhân tạo mang trong mình sức mạnh đến từ một thế giới khác.
Trên bức sân khấu rực rỡ, Maria bắt đầu hát, giọng ca của cô làm người nghe lời lươn lẹo, cảm giác lạnh lùng lướt qua từng người. Sức mạnh tiềm ẩn trong cô dần thức tỉnh, tạo ra những sóng âm ma mị, làm hòa âm cùng cái chết. Mỗi nốt nhạc như một lời nguyền, làm rạn nứt biên giới giữa thế giới âm u và sáng dần.
Cuối buổi biểu diễn, Maria nhìn quanh với đôi mắt lạnh lùng, kiếp người và kiếp thần lẫn lộn trong tâm hồn cô. Mọi ánh đèn dần tắt, chỉ còn lại ánh trăng vằng vặc chiếu sáng bản mặt cô đơn. "Dòng máu thần chết đã thức tỉnh, Maria ơi, hãy tiếp tục bước đi trên con đường của sứ mạng," một giọng nói ẩn dụ thoáng qua đầu cô.
Xót xa nhưng quyết tâm, Maria thì thầm hứa với chính bản thân mình: "Tôi sẽ là ngọn đèn cho những linh hồn lạc đường, là vị cứu tinh cho những người sống trong tuyệt vọng." Với trái tim chưa từng biết đến cảm xúc, Maria bước vào màn đêm u tối với sứ mệnh cao cả chưa lời giải.