Trên con đường dusty khẽ gió, ánh nắng hạ gắt gỏng khói đỏ theo từng bước chân của Djoser. Ngày đêm bên cạnh Imhotep đã khiến linh hồn anh chàng trở nên nặng nề. Những tiếng khóc thét của người dân mà anh yêu quý, những ước mơ được xây dựng trên lời thề mãi mãi, đều đưa Djoser đến chính thị trấn mà người anh đã nghe qua.
Imhotep, thầy tu điển trai với vành tai nhọn và ánh mắt sâu thẳm, bước bên cạnh Djoser. Anh ta biết không có lựa chọn nào khác ngoài việc tin tưởng vào sự bảo vệ của Imhotep và bản thân mình. Đôi cánh đen trên lưng của Imhotep nhấp nhô như những cánh cửa của thế giới bên kia.
Họ bước vào làng, nơi cái kết tiếng tiếc nuối như một bản thảm kịch lớn đang chờ đợi. Nhưng gió da diết mênh mông mang đến một điều bất ngờ độc đáo: một lớp lạ của hi vọng trong ánh mắt mỗi người dân bất kỳ. Mọi góc đường, mỗi ngôi nhà đều phát ra ánh sáng lấp lánh của hy vọng, của chờ đợi và tràn ngập tia nắng mới.
Imhotep và Djoser nhận ra rằng, không phải lúc nào cũng có một kết thúc bi thảm cho mỗi câu chuyện. Đôi khi, dẫu nghịch cảnh cỡ nào đi chăng nữa, vẫn có đủ ánh sáng để chiếu sáng con đường rồi. Đó chính là bài học mà cả hai chiến binh đang học từ ngôi làng này - bằng tất cả sự hi vọng và lòng kiên trì.