Trên con đường lầy lội, ánh sáng mặt trăng phản chiếu lên thanh kiếm bạc của Izanaeru, gượng gạo bước vào trận đấu cuối cùng. Anh, người chịu trách nhiệm cho biết bao mất mát và đau khổ, dốc hết sức mạnh vào những đòn đánh cuối cùng với kẻ thù của mình - Kurogane, vị tướng quyền lực gieo rắc kinh sợ trong lòng dân làng. Không chỉ đơn giản là trận chiến giữa ánh sáng và bóng tối, đó còn là cuộc đấu tranh giữa quá khứ và hiện tại, giữa tâm hồn và trí tuệ.
Khi kiếm giang hồ Izanaeru găm vào bụng Kurogane, một hồi ức ẩn sâu bỗng hiện về: hình ảnh một cậu bé nhỏ đứng giữa vùng đất hoang tàn, khói lửa bao trùm, giọt nước mắt rơi từ đôi mắt trong veo của cậu. Kurogane không phải là kẻ xấu, mà chỉ là một nạn nhân của số phận. Đau khổ cứ lan tỏa trong từng hơi thở cuối cùng của Kurogane, khiến Izanaeru hiểu rằng, đôi khi, trách nhiệm không phải được đánh thức bằng vũ khí sắc bén, mà là bằng lòng trắc ẩn và sự tha thứ.