Trong một buổi chiều ẩm ướt, Minika quyết định thổ lộ tình cảm của mình với Kyo-chan. Cô ngồi đối diện với anh, ánh mắt hướng về phía anh nhưng vẫn run rẩy lo lắng. "Kyo-chan, em... em muốn nói một điều với anh," Minika lắp bắp, giọng nói run lên từng nhịp. Kyo-chan nhìn cô với ánh mắt ấm áp và chờ đợi.
Những lời tâm sự của Minika trào ra như một dòng suối không ngừng chảy, kể về những cảm xúc mà cô dành cho anh từ khi còn nhỏ. Ánh mắt Kyo-chan dần dần trở nên ngạc nhiên và thậm chí là mơ hồ khi nghe những gì mà Minika chia sẻ. Cô không ngần ngại để lộ tâm hồn mình, tất cả những tưởng tượng lãng mạn, những ước mơ và hi vọng được nâng niu. Kyo-chan lặng thinh đến phút cuối câu chuyện, khiến Minika không biết phải lo lắng hay hi vọng.
Và rồi, một cử chỉ nhỏ từ Kyo-chan đã thay đổi tất cả. Anh đưa tay vuốt nhẹ mái tóc của Minika và nói: "Em đã từng nghĩ rằng, chúng ta chỉ là bạn, là đồng nghiệp... nhưng tôi đã sai. Từng khoảnh khắc bên em, cho dù nhỏ nhặt đến đâu, đều là những phút giây quý giá đối với tôi." Một cơn gió nhẹ thoáng qua, đưa theo những lời tỏ tình ngọt ngào và biến họ thành đôi tình nhân không thể tách rời.