Những tia nắng mảnh mai len lỏi qua màn cửa sổ phòng học, ánh sáng như đèn pha chiếu rọi vào khuôn mặt tĩnh lặng của cô gái ngồi ở góc cuối phòng. Hơi thở nhẹ nhàng phả ra từ môi mỏng, cô nhìn chằm chằm vào bức tranh trên tường, một bức tranh lớn vẽ một cô gái điềm đạm đang ôm sáng tạo một con tim rực rỡ.
"Alice, sao em lại không chịu hiểu cho anh chứ?" Tiếng nói lạnh lùng vang lên từ phía sau, khiến cô gái không ngồi yên, quay người lại. Một cô gái khác, nụ cười lạnh lùng trên môi, đôi mắt lấp lánh ánh sáng giả dối.
"Tại sao em luôn tỏ ra lạnh lùng như vậy?" Alice đáp lại, giọng nói run lên từng nhịp. "Anh không hiểu được tâm trạng của em chứ?"
"Anh không cần phải hiểu. Chỉ cần biết rằng em là của anh, không phải cuộc sống lẻ loi nào khác." Cô gái kia nhấn mạnh, bước lại gần, cánh tay vươn ra để niêm yết lấy tay cô gái kia.
Nhưng Alice lại lạnh lùng từ chối, bước lùi về phía sau. "Không phải ngươi có thể hiểu được cảm xúc của ta sao?"
Bầu không khí căng thẳng như dây xiên trước khi đứt, vẻ mặt của hai người phản chiếu nhau. Hai con tim, cùng rung động bên trong, nhưng không đơn giản chỉ là tình yêu.