Trong bệnh viện lúc nửa đêm tĩnh lặng, cây cầu thang bậc thang dần dần buông hơi ấm. Mukuro, với vẻ mặt nhợt nhạt, ngồi đối diện Tsuna, ánh mắt u buồn nhìn chằm chằm vào ngón tay trắng bệch của cậu. "Tớ không muốn mất em", Mukuro thì thầm, giọng nói yếu ớt nhưng chứa đựng một tâm can nao nức không thể tả. Tsuna bật dậy, ánh mắt sáng lên lấp lánh, "Anh không phải là nơi dừng chân của em." Những lời nói khẽ nhẹ nhưng chứa đựng sức mạnh của quyết tâm đầy kiên định. Bầu không khí dần trở nên căng thẳng khi giọng nói của họ rơi vào im lặng, chỉ tiếng đồng hồ trên tường kêu rộn rã...