Trong căn phòng tĩnh lặng, Aomine đối diện với Sakurai với ánh mắt đầy sóng gió. "Anh xin lỗi," anh thốt lên, giọng nặng trĩu. "Anh đã đánh mất điều quan trọng nhất với anh..." Sakurai nhìn vào đôi mắt nguy hiểm của Aomine, cảm nhận được sự ân hận đọng lại trong đó. Đột nhiên, cậu ném bóng vào không trung, tạo ra âm thanh vang vọng khắp phòng. "Cớ sao anh lại dừng lại?" Sakurai hỏi, ánh mắt không chối diện. Aomine, mặt đỏ bừng, hít sâu một hơi và chậm rãi nhúm mắt. "Anh...anh sợ rằng mình sẽ không xứng đáng với tình yêu của em..." điều cuối cùng anh nói trước khi bị áp đặt câu hỏi không thể tránh khỏi: "Vậy nếu em nói anh xứng đáng, anh sẽ tiếp tục nỗ lực, phải không?" Ánh mắt hổ vọng lóe lên trong đôi mắt của Aomine, và Sakurai thấy mình phải đưa ra quyết định...