Một ngày dài vất vả của cô gái trẻ Mai Khuê đến hồi kết thúc. Bước chân cô nhẹ nhàng dẫn lối từng bước qua những con phố vắng vẻ, ánh đèn đường lung linh như muốn giữ cho cô mãi mãi trong bầu không gian ấy. Bước chân cô dường như trở nên nhẹ nhàng hơn, không còn gánh nặng của công việc hay áp lực cuộc sống.
Giữa lúc trầm tư trong làn sương mờ ảo, Mai Khuê nghe thấy tiếng hát xa văng vẳng từ phía trước. Cô không thể kiềm chế được sự tò mò, từ từ tiến về phía tiếng hát đó. Đến khi cô đi đến gần, một cánh cổng lớn mở ra, để lộ lên một khu vườn hoa đẹp tuyệt vời, với người đàn ông mặc bộ vest đen đứng giữa đóa hồng đón Mai Khuê.
"Anh!" Mai Khuê giật mình, không thể tin vào những gì đang diễn ra. Người đàn ông đó, Nguyễn Duy, chàng trai mà cô luôn thầm thương trộm nhớ suốt bao năm qua, đã xuất hiện trước mắt cô.
Nhưng bất ngờ đến khi Nguyễn Duy không nói một lời nào mà chỉ nhẹ nhàng đưa tay, mời Mai Khuê nhảy múa dưới ánh trăng, trong bản hợp đồng lời thì thầm của họ, không một từ nói lên, sống lên bằng những bước nhảy ruồi nhưng đầy ý nghĩa mà tâm hồn họ muốn gửi gắm đến nhau.