Đêm đó, sóng biển như đang hòa quyện cùng nhau để tạo nên một bài hát dịu dàng. Umi đứng bên cánh cửa sổ, ngắm nhìn bức tranh thiên nhiên tuyệt đẹp trước mắt. Bên cạnh, Eri đang ngồi tựa vào tay, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Umi, như muốn đọc hiểu tâm hồn cô gái đằng sau vẻ ngoài lạnh lùng ấy.
"Umi à, em thấy sao vậy?" Eri bắt đầu mở lời, giọng nói như nhẹ nhàng như làn gió biển nhẹ nhàng thổi qua.
Umi quay đầu nhìn Eri, ánh mắt trong veo như biển cả nơi không gian linh thiêng gặp đêm đen u tối. "Em thấy, em không cần phải chạy trốn nữa. Bởi vì, tình yêu của chúng ta... chẳng bao giờ trốn tránh được!"
Với một cái gật đầu nhẹ nhàng, Eri đưa đôi mắt sâu thẳm vào Umi, hiểu rằng từ nay về sau, họ sẽ bước đi trên con đường tình yêu bên nhau, không gì có thể cản bước họ nữa.
Ánh trăng soi sáng khắp bãi biển, vội vàng quét đi bóng tối, hòa chung gió biển và những cơn sóng trong hạnh phúc không hề phai nhạt.