Trên mái hiên rợp bóng cây cao, cậu bé Hibari nhìn vào đêm tĩnh lặng với ánh trăng lung linh. Bước ra từ bóng tối, cô bạn kết nghĩa Tsuna với ánh mắt trầm ngâm đến gần. Không một tiếng động, họ hiểu nhau qua ánh nhìn. Trong khoảnh khắc im lặng, Hibari bắt đầu kể về nỗi lo lắng và hoang mang của mình. Tsuna lắng nghe, đôi mắt nồng nàn chứa đựng sự hiểu biết và ấm áp. Dần dần, giọng nói của Hibari trở nên yếu ớt, lời kể trở nên khó khăn hơn. Thế nhưng, Tsuna vẫn đứng bên cạnh, đưa tay vỗ nhẹ lưng Hibari, tia sáng vẫn chiếu rọi qua đêm tối, và nỗi lo sợ dường như nhẹ nhàng tan biến. Trong sự chia sẻ ấy, hai tâm hồn đã gắn kết với nhau hơn, bước qua mọi rào cản để tiến về phía trước, nơi ánh sáng rực rỡ chờ họ.