Momoko nhìn Ranmaru bằng ánh mắt không hài lòng, ánh mắt đó được tỏa sáng từ bên trong đôi kính dày cô đang đeo. Cô tự hỏi cậu ta đã biết được bí mật của mình như thế nào. Ranmaru, đứng đó với tư cách là người đàn ông mạnh mẽ và quyết đoán, bỗng dưng hỏi:
"Momoko, em có biết tại sao anh lại biết được bí mật của em không?"
Momoko đỏ mặt khi nhận ra cậu ta đang nói về cuốn nhật ký mà cô vô tình để rơi trước mặt cậu. Cô giật mình, không dám nhìn thẳng vào đôi mắt sáng ngời của Ranmaru. Trái tim cô đập loạn nhịp, không biết phải làm sao trước sự xâm nhập không mời này.
Ranmaru nhếch môi cười, ánh mắt châm chọc như thách thức: "Được rồi, em sẽ phải trả giá cho việc che giấu bí mật của mình đấy. Từ giờ, em là của tôi, nô lệ của tôi..."
Một cơn gió lạnh thoáng qua, làm Momoko run lên. Nhưng đồng thời, trong ánh mắt nhẫn tâm của cậu ta, cô cảm thấy một sự khác biệt, một điều gì đó ẩn sau vẻ bề ngoại lạnh lùng ấy. Câu chuyện giữa Momoko và Ranmaru, dường như chỉ mới bắt đầu...