Trong màn đêm u tối, bước chân hồn nhiên của Oba Yozo vừa nhẹ nhàng vừa đầy cô đơn vang vọng qua những con hẻm hẹp của thị trấn. Bản thân anh cứ như một hình hài mờ nhạt, biến dạng dưới ánh đèn vàng le lói từ cửa hàng rượu ven đường. Ánh sáng lấp lánh phản chiếu trên gương mặt buồn bã của anh, gợi lên những vết nhăn sâu thẹo của cảm xúc dường như đã phai mờ theo năm tháng.
Những tiếng cười rộn rã từ quán bar bên cạnh như đang làm nhấn mạnh sự cô đơn của Oba Yozo. Anh nhìn ngắm vào cốc rượu trong tay mình, nước mắt tiều tụy không ngừng lan tràn như những dòng sông đầy chất độc. Bước đến phút cuối cùng, anh nhận ra mình đã bỏ lỡ cơ hội cuối cùng để tìm thấy phần thân chân thực của mình. Nỗi đau đã kéo dài quá lâu, khiến cho quyết định cuối cùng chỉ có thể là "tự sát".
Nhưng thì bất ngờ đã xảy ra, khi Oba Yozo thực hiện hành động tự sát, một ánh sáng lóe lên giữa bóng tăm, làm anh hoàn toàn mất hồn. Một giọng nói lạ lùng vang lên: "Con người chưa bao giờ là nguồn gốc của sự thất bại, mà chỉ là nơi chứa đựng sự thất bại. Nếu muốn tìm kiếm sự thành công, con người cần phải đối diện với chính bản thân mình." Ánh sáng phủ lên Oba Yozo như một lời cảnh báo cũng như là một cơ hội mới, khiến cho anh phải đối mặt với những bóng tối tâm thức bí ẩn của bản thân.