Trên bước thang dẫn lên lầu, Ái Tuyết ngước nhìn trời xanh quen thuộc, nhưng trong lòng băng giá. Cô biết rõ, cuộc hôn nhân này không phải vì tình yêu, mà chỉ vì một thỏa thuận lạnh lùng. Công tước Agentine đứng trước mắt cô, ánh mắt sắc bén như lưỡi kiếm.
"Ái Tuyết, ngài sẽ lấy em chứ?" Tiếng nói của công tước vang lên khẽ như tiếng bước chân của cái chết, không âm điệu, không cảm xúc.
Cô không trả lời ngay. Trái tim cô tê dại, đau thắt khi nhớ về lời phản bội của người tình cũ. Nhưng đến bây giờ, cô không còn muốn ngẫu nhiên buông thả tình yêu nữa. Ái Tuyết nhìn thẳng vào mắt đối phương, ánh sáng lẻ loi phản chiếu trong đôi mắt xanh băng của cô.
"Em đồng ý. Nhưng chỉ là để kết thúc cuộc hôn nhân này nhanh chóng." Ái Tuyết nói nhẹ nhàng, nhưng lời nói rõ ràng như một lời thề, rằng cô sẽ không bao giờ để bản thân mình mắc kẹt trong sợ hãi và đau khổ của tình yêu nữa.