Trong căn phòng tối om, ánh đèn lờ mờ chiếu sáng, tiếng động của những bước chân rít tít vang lên. Cố Khả Hinh vội vàng chạy trốn, hơi thở đều đều loạn nhịp. Sợ hãi, cô dựa vào tường, nhấp nhô với vẻ bất an.
"Bé ngoan, đừng chạy nữa," giọng nói lạnh lùng của thái tử gia vang lên, tiếp theo là tiếng cười tà mị. "Đến đây, em sẽ không thoát khỏi tôi đâu."
Cố Khả Hinh run rẩy nhưng vẫn cố gắng kiềm chế bản thân. Bức tường dần dần trở thành ôm cô vào lòng, không gian nhỏ hẹp như cũng chính là sự chật chội trong tâm hồn cô.
"Tôi không thể làm điều này," cô cầu xin, đôi mắt nước lệ ngừng không rơi. "Tôi không thể chấp nhận điều này!"
Thái tử gia cười to, ánh sáng trăng lạnh lẽo chiếu vào khuôn mặt tàn nhẫn của anh. "Không có lựa chọn, em sẽ là của tôi, vĩnh viễn."