Trong bóng tối của căn phòng tối om, cô gái trẻ Lily ngồi một mình, cánh cửa đóng kín trước mặt như muốn che đậy cả một thế giới u ám trong lòng cô. Khuôn mặt trái xoan màu da ngà, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại trên tay. Cô tưởng rằng bằng cách giấu diếm tính cách thật của mình, cô đã có thể tránh xa mọi người để không phải chịu sự ghẻ lạnh từ kẻ khác.
Nhưng khi cánh cửa mở ra, bước chân ấm áp đặt lên sàn nhà đã làm rung chuyển thế giới ít ỏi của Lily. Ánh sáng dần thấm vào góc tối, như một lời hứa về hi vọng cho tương lai tăm tối. Người con trai đứng ở ngưỡng cửa không phải là kẻ khác, mà là người duy nhất đã thấu hiểu và không ngưng yêu thương Lily dù biết sự thật đau lòng về cô. "Em không cần phải giả vờ trước mặt tôi," anh nói, giọng điệu đầy ấm áp như làn gió mùa xuân. "Tôi chỉ muốn được ở bên cạnh em, người Lily đẹp đẽ và chân thật."
Những lời nói đó vươn ra như một cánh hoa hồng đỏ rực lên khung cảnh u tối, làm tan biến mọi nghi ngờ và sự lạnh lùng trong lòng Lily. Cô cảm thấy tim mình lạc nhịp trước tình cảm chân thật ấy, và từng phần của bản thân cô dần hòa quyện vào vòng tay ấm áp của người con trai. Cuối cùng, Lily nhận ra rằng, tình yêu không phải là phải thay đổi bản thân, mà là chấp nhận và yêu thương bản thân mình, với tất cả những khía cạnh tươi đẹp và tối tăm.