Trong khi bước ra khỏi đống đổ nát, Shakudou Takeru nhận ra rằng Tokyo mà cậu thấy không phải là Tokyo mà cậu từng biết. Những tòa nhà cao tầng đã biến mất, thay vào đó là những ngôi nhà cổ kính, mái ngói lở lẽo. Ánh nắng mặt trời nhấp nhô qua từng lá cây, tạo ra những bóng đổ sắc nét trên con đường đất phía trước. Một cảm giác xa lạ nhưng đồng thời quen thuộc len lỏi trong tâm trí Takeru. Không chỉ thế, cậu còn nhận ra rằng trên tay mình cầm lấy một thanh kiếm lấp lánh ánh sáng màu xanh biếc chưa từng thấy.
Đột nhiên, từ phía xa, bông tuyết rơi nhẹ nhàng, nhấp nháy giữa ánh nắng và bóng tối, tạo nên một khung cảnh huyền bí và đầy ẩn ý. Takeru thả mình vào sự lung linh của cảnh đẹp, không ngờ rằng cuộc phiêu lưu của cậu mới chỉ bắt đầu. Khoảnh khắc ấy, cậu nghe thấy tiếng ai đó kêu gọi tên mình từ phía xa, âm thanh vừa dễ chịu vừa ám ảnh. Và khi bước chân tiếp theo đặt lên con đường đất mới lạ, Takeru cảm nhận một sức mạnh lớn hơn bao giờ hết từ thanh kiếm sáng ngời, như lời nguyền cổ xưa đã bị đánh thức từ giấc ngủ dài.