Trên con đường đá cổ xưa, ánh mắt hắt sáng của Thiên Sư Trần Thành như dao găm, đốt lửa trong mắt người khác. Ông gõ hết sức lớn lên cán dù, chỉ vào học trò Đường Lâm đang hằn học gõ trống cười mỉa mai: "Cái kia, cậu ăn ngon quá ha? Học gõ từ anh thủy sư chứ đâu phải ăn vụng!"
Đường Lâm cười toe toét, lắc đầu: "Thầy nói đùa quá, chẳng phải trên bức giao thư tối qua còn viết rõ 'Sư phụ, cái này ăn ngon hơn không?'. Cái này là tài lễ cho Thầy mà!"
Thiên Sư Trần Thành tức nước mắt vì vỡ mộng, nhưng không muốn thể hiện trước học trò. Ông vươn dậy, ngẩng cao đầu: "Hả, vậy sao? Học trò thông minh nhưng mà nhớ nhé, không có gì là ăn miễn phí trong cuộc sống này đâu!"
Đường Lâm lập tức trừng mắt với gương mặt tròn xoe: "Thầy nói vậy nhưng bây giờ còn hàng cành như này kìa! Ai mới là người đòi ăn miễn phí vậy hả?"
Thiên Sư Trần Thành cười khẩy, hổn hển xoay cán dù: "Người hiểu biết sâu rộng mới ăn ngon được, còn cái kia.... đầy miệng thì chỉ biết càu nhàu!"