Trên con đường nhỏ quanh co, ánh nắng chiều nhẹ nhàng len lỏi qua những tán cây rợp bóng mát. Bước chân nhẹ nhàng vang lên trên mảnh đất ẩm ướt từ những cơn mưa rào vừa qua. Trong bóng cây, hai hình bóng dường như đang tản bộ với tâm trạng nhẹ nhàng và thư thái.
Lật tay, Thiên Nhược cầm viên ngọc hồng trải lòng bàn tay mảnh mai. Ánh nắng chiếu thẳng vào viên ngọc, phản chiếu lại một dải màu hồng tím rực rỡ, quyến rũ. Anh nhìn chằm chằm vào viên ngọc, bóng mắt thoáng nhòa đi một chút, nhưng trong lòng lại rạo rực hơn bao giờ hết.
"Thiên Nhược, viên ngọc này nếu cho trai thiếp, liệu có thể thay đổi số mệnh không?" Tiếng nói nhẹ nhàng, nhưng chất chứa lời nguyền rủa, phả vào Tai thiếp của anh như cơn gió lạnh.
Anh quay đầu nhìn vào ánh mắt lạnh lùng của người trước mặt, anh cười khổ, "Trái thiếp, tất cả những gì Thiên Nhược làm, không phải nhằm thay đổi số mệnh của trai thiếp, mà để xóa bỏ mụ phù thủy luôn cản bước chúng ta!"
Tiếng cười vang lên, như tiếng chuông kêu gọi sự chết chóc. Mặt đất rung chuyển, bóng đổ của sự thật cuối cùng cũng sáng tỏ...