Trời bắt đầu tối dần khi Astel Paschalis bước ra khỏi lớp học bí mật của trường Thiên văn Hoàng gia Tarnina Ulaniborg. Ánh trăng tròn sáng kia chiếu rọi cả con đường nhỏ, nhấp nhô xen lẫn những bóng tối u ám. Đêm tĩnh lặng, chỉ có tiếng rì rào gió nhẹ và bước chân đỏnh đảnh của Astel trên lối đi đá lát cổ xưa.
Thế nhưng, ngay khi Astel vừa bước ra khỏi cổng trường, một bóng tối ẩn hiện từ phía sau cây cổ thụ. Bước nhẹ nhàng, bật lên đèn lồng nhỏ trong tay, một cô gái xinh đẹp ẩn hiện trước mặt Astel.
"Cô... cô là ai?" Astel nhăn mày, đôi mắt sáng lên trong bóng tối, cố gắng nhớ ra cô gái trước mắt có vẻ quen thuộc, nhưng lại lạ lùng.
"Cậu không nhận ra tớ à?" Cô gái cười khẩy, tiếng cười ẩn chứa một sự bí ẩn khó hiểu. "Tớ là Mariah, bạn cùng lớp học bổng của cậu. Tớ đã chờ cậu ở đây để nói chuyện quan trọng."
Mariah đưa tay cầm lồng đèn lên, ánh sáng le lói phản chiếu ánh hào quang trong đôi mắt cô, khiến cho Astel không thể rời mắt khỏi.
"Tới đây, Astel, tớ có điều quan trọng cần nói với cậu."