Trong ánh nắng chiều tà, Thanh bước đi trên con đường u ám, tâm trạng lúc nào cũng u ám như cảnh vật xung quanh. Cậu không biết mình đang đi về đâu, không biết mình muốn gì, chỉ biết rằng mọi thứ xung quanh đều vô vị và không ý nghĩa.
Rồi một ngày, cậu gặp được Tâm - cô gái nhỏ nhắn, ấm áp như một tia nắng nhỏ trong bão tố cuộc đời cậu. Tâm không chỉ là người bạn đầu tiên thực sự lắng nghe cậu, mà còn là người giúp cậu nhận ra rằng, dù cuộc sống có khó khăn thế nào, nhưng còn hi vọng, còn ước mơ để nâng niu.
Dần dần, Thanh nhận ra rằng, việc sống không chỉ là tồn tại, mà còn là để yêu thương, để chia sẻ và để có ý nghĩa. Với sự hiện diện của Tâm, cậu đã tìm lại được thanh tâm, từng bước dẫn lối cho cuộc sống của mình.