Trên con đường đổ nát, Ellie và Riley đều cảm thấy sự căng thẳng và lo lắng kéo dài. Sáng tinh mơ đã qua, nắng đã lún xuống chân đồi và nhường chỗ cho những bóng tối dày đặc.
"Riley, chúng ta phải tìm nơi ẩn náu ngay," Ellie thì thầm, ánh mắt sáng lên trong bóng đêm. Cô bé biết rằng, đây không phải là một đêm yên ổn.
Nhưng trước khi họ có thể bước nhanh tìm chỗ trốn, tiếng rên rỉ quen thuộc vang lên từ phía sau. Họ đều quay đầu lại và nhìn thấy những bóng hình xám xịt chuyển động trong bóng tối.
"Chúng ta phải làm sao bây giờ?" Riley hỏi, giọng nói trầm lắng.
Ellie nhấn chặt khẩu súng trong tay, ánh mắt quyết định tỏa sáng. "Chúng ta không thể trốn được, chúng ta chỉ có thể đối diện và chiến đấu."
Hai cô gái trẻ trổ tài chiến đấu giữa bóng tối đổ nát, âm thanh của khẩu súng vang dội, cùng với những tiếng rên rỉ hung dữ. Trận chiến dần trở thành cuộc chiến sinh tồn, mỗi vũ khí được sử dụng hết khả năng, mỗi cử động tính toán vô cùng cẩn thận.
Khi cơn ác mộng tạm thời tan biến, Ellie và Riley đều hận ra rằng, mỗi giọt mồ hôi, mỗi tia máu chảy không phải là vô nghĩa. Đó chính là bước dấn thân vào cuộc đối đầu với thế giới hủy diệt để tìm kiếm hy vọng cuối cùng của loài người.