Mỗi năm khi xuân về, Reimu luôn ngồi chờ đợi bên cửa sổ, dõi mắt ra xa như muốn tìm kiếm một điều gì đó không thể diễn tả bằng lời. Cơn gió xuân nhè nhẹ thổi qua, làm cho mái tóc dài của cô nhẹ bay theo nhịp tự nhiên của gió. Đôi mắt Reimu, sâu thẳm như biển cả vô tận, nhìn xa xăm về phía nơi ánh sáng chiều vừa tắt dần.
Người ta thường nói rằng, mỗi người đều mang trong mình một niềm hy vọng, một ước nguyện không thể nói ra. Và Reimu cũng vậy. Trái tim cô vẫn hướng về một hướng, đợi chờ một hiện thân tương lai của ước mơ.
Có lẽ, sau bao ngày chờ đợi, phút giây ấy cuối cùng cũng đã đến. Bước chân thanh thoát vươn tới, ánh mắt trong veo nhìn thẳng vào mắt Reimu với một sự quen thuộc lạ lẫm. Đó không phải là người mà cô chờ, không phải là hình bóng quen thuộc cô hi vọng thấy. Và rồi, mọi chuyện từ đây sẽ bắt đầu thay đổi, khi cả hai kẻ xa lạ ấy, tìm kiếm một điều gì đó không thể diễn tả bằng lời, trong cảm xúc chân thật nhất từ đáy lòng mình.