Trong đêm u tối, ánh đèn lờ mờ len lỏi qua rèm cửa sổ, chiếu sáng những cánh hoa hồng lay động nhẹ, tạo nên bóng hình lắng đọng trên tường phòng. Barnaby và Tiger đứng đối diện nhau, ánh mắt mỗi người đều tràn ngập nỗi lo âu và bất an.
"Không thể tiếp tục như vậy được nữa," Barnaby lên tiếng, giọng điệu rõ ràng nhưng ẩn chứa một áp lực khó chịu. "Sự không chắc chắn giữa chúng ta đang khiến tôi lo sợ."
Tiger nhìn Barnaby với ánh mắt trầm trồ. "Chúng ta đã dây dưa với nhau quá lâu, Barnaby. Nhưng liệu mình có thể vượt qua được mọi trở ngại để tìm ra sự chắc chắn?"
Hai người đều im lặng, không ai dám nhắm mắt khỏa lấp sự bất đồng trong trái tim mình. Nhưng rồi, giữa cơn ngân nga của âm nhạc nhẹ nhàng tắt hẹp, một sự thay đổi đột ngột đã xảy ra, khiến cả hai cảm thấy mình như đang rơi vào một vũ điệu kì lạ của sự thật và hồi hộp.
Từ bóng tối, một ánh sáng mới bắt đầu vẽ lên chân trời, đưa họ theo đuổi hành trình khám phá bản thân, và cả những xáo trộn mà tình cảm mang lại. Để rồi họ nhận ra, chỉ có qua cơn đau khổ, mọi chuyện mới rõ ràng và ý nghĩa hơn bao giờ hết.