Trạm Nhung vừa khẽ khẽ nhắn chút mĩ lệ, vừa giương mắt đoán chút chói lọi, đánh đến từng phần thân xác thối không quan hê, thứ địch của hắn, Nhan Kỳ Phong. Hắn cảm thấy mình giống như đứa trẻ vô tâm suoi khúc xích vào tay người khác, chỉ để rồi bị cuốn vào một vòng xoáy đớn đau không lối ra. Ánh mắt lạnh lùng của tướng quân khiến Trạm Nhung không nhịn được phập phồng: "Thật sự anh chính là con người đáng sợ vô tình nhất mình từng gặp." Nhưng dần dần, Trạm Nhung bắt đầu cảm nhận được thứ tình cảm khó hiểu ẩn sau vẻ ngoài lạnh lùng của Nhan Kỳ Phong. Liệu rằng giữa họ, giống như ngọn lửa cuồng nhiệt sẽ bùng cháy, hay chỉ là những đạn lạt lẹo trong cuộc chiến không hồi kết?