Trong đêm tân hôn của Phương Tiểu Vũ và Vương Gia, không gian trở nên ảm đạm bởi sự im lặng đáng sợ. Ánh trăng nhạt nhòa chiếu sáng qua cửa sổ, như muốn làm nổi bật nụ cười chua xót trên gương mặt đau khổ của Vương Phi. Bàn tay cô run rẩy khi cố nhẹ nhàng gạt những sợ hãi trong lòng.
Vương Gia, đứng đối diện với cô, ánh mắt lạnh lùng như lớp băng đóng phủ, không chút biểu hiện cảm xúc. "Ngươi biết rõ lý do ta chấp nhận hôn ước này," anh nói, giọng điệu êm đềm nhưng mạnh mẽ.
Phương Tiểu Vũ gật đầu, ánh mắt quyết liệt. "Ta hiểu, ta sẽ không phụ lòng người."
"Tốt," Vương Gia gật đầu, rồi bước lại gần, cánh tay vuốt nhẹ cằm của cô. "Nhưng không phải tất cả mọi người đều may mắn nhận được sự bảo vệ từ ta."
Chợt, từ dưới lớp vải, một lưỡi kiếm sắc bén lóe lên, vẻ mặt Vương Gia không còn lạnh lẽo mà trở nên đầy ám muội. Phương Tiểu Vũ hoảng hốt, nhưng trước khi kịp phản ứng, cô đã cảm thấy vật lạ được đặt vào tay mình.
"Đừng để kẻ thù hạ gục ngươi," Vương Gia thì thầm, ánh mắt cũng đã biến thành ánh sáng dịu dàng. "Hãy bảo vệ chính bản thân mình. Chỉ khi đó, ta mới thật sự công nhận ngươi là Vương Phi của ta."