Sau khi bước ra khỏi trận chiến, dũng sĩ Vinh Linh cảm thấy cảm giác bị bỏ rơi lan tỏa khắp cơ thể. Những người mà anh tin tưởng, mà anh đã dốc hết sức mình để bảo vệ, giờ đây đều đứng đối diện với anh với ánh mắt lạnh lùng và khinh thường. Anh bị vứt bỏ, không còn là anh hùng mà mọi người kính nể.
Những cú đấm của đồng đội, những lời nói khinh bỉ đã đẩy Vinh Linh xuống đáy tuyệt vọng. Anh cảm thấy mình trôi dạt trong một cơn lốc xoáy của sự tuyệt vọng và tự trách. Nhưng khi anh mở mắt, một thế giới hoàn toàn mới mở ra trước mắt.
Ở nơi đây, ánh sáng lấp lánh từng góc phòng, rợp trái tim anh vào mỗi lúc nhấn chìm trong bóng tối. Và điều đặc biệt hơn cả, ánh mắt của người trai bí ẩn đó không phản ánh sự khinh bỉ, thường thấy ở những con người anh từng gặp. Thay vào đó, trong đôi mắt ấy, anh cảm nhận sự hiểu biết và sự đồng cảm mà anh đã từ lâu không còn thấy được ở bất kỳ ai khác.
Những cảm xúc trái ngược đấu tranh trong tâm hồn Vinh Linh, nhưng từ vùng ký ức xa xôi, anh bắt đầu dần nhận ra rằng, bài học mà anh nhận được từ sự bỏ rơi không chỉ là nỗi đau mà còn là cơ hội để anh tự tìm lại chính mình. Quyết tâm mới nhen nhóm trong anh, mở đường cho một cuộc phiêu lưu mới, không chỉ là chiến đấu với những kẻ thù bên ngoài, mà còn là cuộc chiến với tâm hồn và quá khứ đen tối của chính mình.