Trong ánh sáng trăng lạnh lẽo, Hoàng tử Thần Liệt đứng giữa sơn cước bao quanh bởi những bí mật và âm mưu. Anh ta bước đi với vẻ lạnh lùng và uy nghiêm, cảm giác bất an vẫn vương vấn trong tâm hồn. Từng bước chân đều đặn, giọng nói cũng điệu vừa đủ để khiến đối phương phải run sợ nơi vị trí của mình.
Thần Liệt chỉ đến một hình bóng mờ ảo bên cạnh mình, một người mái tóc màu sắc rực rỡ phủ kín ánh trăng. Đôi mắt hổ phách trái tim Thần Liệt, những vết trầy trên cơ thể khiến anh đau đớn, nhưng không ai có thể thấy được nỗi đau ẩn sau vẻ ngoài vững chãi.
"Anh đã tới đây, hoàng tử của vương quốc này," giọng nói trầm thấp, âm thanh đầy ma mị vang lên từ bóng tối. "Liệu anh có thể đứng vững trước thử thách cuối cùng không?"
Thần Liệt nhẹ nhàng nở nụ cười, ánh mắt thoáng chút quẩn trí. "Ta không sợ bất kỳ thử thách nào," anh nói, giọng điệp khúc như nốt nhạc cuối cùng của một bản ca. "Chẳng qua, thử thách này có thể sẽ làm rung chuyển cả vương quốc của chính mình."
Và với một nụ cười lạnh lùng, Thần Liệt vươn bước thẳng vào bóng đêm, sẵn sàng đối mặt với số phận mà cả vương quốc này đều phải kính phục.