Trong một buổi chiều nắng ấm, Mamoru bước chân vào phòng đang ngủ của Hana với một bức tranh bé hóa vừa vẽ xong. Ánh nhìn hoảng sợ của cô khiến anh nghi ngờ mọi thứ. "Anh... anh là ai vậy?" Hana cất tiếng hoài nghi. Mamoru nhận ra sự lạ lẫm trong ánh mắt cô, và từng mảnh ký ức quá khứ đột nhiên hiện về: những ngày hạnh phúc nhưng cũng rắc rối khi đối mặt với việc thế giới không chấp nhận tình yêu của họ. Không còn nghi ngờ nữa, anh ôm Hana vào lòng và nói, "Tớ nhớ rồi, Hana ơi. Mình đã từng trải qua bao nhiêu điều mà giờ chỉ cần nắm chặt tay nhau để vượt qua." Đôi tình nhân đầy nước mắt ôm nhau trong sự hài lòng của việc tâm hồn họ lại hoàn toàn nguyên vẹn.