Trong một ngày mưa phùn ửng ảm đạm, Chono bước vào căn phòng cũ kỹ nơi cất giữ những kỉ niệm của quãng thời gian học trung học như hòa mình vào một lòng hoài niệm không lối thoát. Hồi ức ùa về, kéo theo những cảm xúc đắng cay và tiếc nuối vô hạn. Chono gục ngã trước bức tranh ảnh cũ, nhảy múa với những hồi ức tươi đẹp về những ngày chưa biết nỗi lo nghĩ, chưa biết điều gì gọi là tiếc nuối.
Rồi, từ góc tối nhất của căn phòng, anh phát hiện ra một cuốn sách cũ kỹ, như bức ảnh vụt sáng giữa cơn mơ địa ngục. Trên bìa, một logo lạ lùng vẽ nổi bật: "Thư viện Ước Mơ - Mở Ra Sự Thay Đổi Mà Bản Thân Mong Muốn." Chono mở cuốn sách, từng trang giấy trắng xoá lên đẫy những chữ cái bí ẩn, dường như những dòng chảy của số phận.
Cứ mỗi trang sách được lật, Chono nhận ra bản thân không chỉ đang đọc, mà còn đang sống trong từng dòng chữ, từng trải nghiệm mới mẻ và không ngừng biến đổi. Cuộc sống của anh bắt đầu lan tỏa màu sắc mới, như một câu chuyện tranh kỳ diệu mà anh là tác giả của chính mình. Yumeochi - nơi anh mơ về những ngày ta yêu nhau, nơi mọi điều không ngừng bất ngờ.