Trong bí mật của đêm tĩnh lặng, ánh trăng len lỏi qua cửa sổ như một lời nguyền. Tôi bước chân vào căn phòng trắng tinh, nơi cô gái mình lớp vẫn nằm yên giấc ngủ nặng. Mamizu, hồn ma phát quang, ánh sáng yếu ớt từ cơ thể cô biến căn phòng trở thành một vùng trời sao lấp lánh. Đôi mắt như đôi khoảng trời đêm kia, tràn ngập biển cả sao băng mong manh.
"Cậu sẽ để tớ giúp chứ?" Tiếng nói của tôi như làn gió nhè nhẹ, xua tan bức tường băng giá bao phủ trái tim cô. Đôi bàn tay run rẩy ánh sáng quét qua tâm hồn, khắc sâu hình ảnh của một cuộc sống tươi đẹp, những ước mơ chưa kịp thực hiện, và một tình yêu chưa một lần được thổ lộ.
"Thật không?" Mamizu khẽ mỉm cười, ánh sáng từ cơ thể cô như đang phát ra rạng rỡ hơn bao giờ hết. Trong tiếng nói yếu ớt đầy hy vọng, tôi thấy hồn cô tự do bay lượn giữa bầu trời rộng lớn, điều mà cô luôn mong mỏi. Thời gian tưởng chừng đã đóng băng với tôi lại tiếp tục trôi, nhưng không còn cô đơn nữa. Bởi giữa dòng đời trăn trở, tôi đã tìm thấy ánh sáng, tìm thấy mục đích, tìm thấy chính mình dưới bóng trăng tỏa sáng.