Trong cơn mưa rả rích, Haru bước nhanh về phía Mukuro, đôi mắt như đang phía trước một điều gì đó quan trọng. "Năm nay mình sẽ là người tặng chứ không phải Mukuro nữa!", cô nói quyết định, giọng nói tự tin và ánh mắt sáng lên hy vọng đầy kiên trì. Mukuro nhìn cô, biểu hiện trầm tư nhưng không ngạc nhiên. "Chắc chắn không phải Mukuro sao?" anh hỏi, giọng châm chọc nhưng ẩn chứa sự ngạc nhiên sâu thẳm. Haru gật đầu quyết liệt, "Vâng, vì Haru muốn thể hiện tình cảm của mình một cách chân thành nhất. Haru xin lỗi vì đã làm phiền Mukuro trong suốt thời gian qua." Mukuro cười khẽ, đưa tay vén mái tóc ướt của Haru ra phía sau và thủ thỉ, "Dù sao thì Mukuro vẫn đã nhận được món quà đáng yêu nhất từ Haru rồi." Haru nhìn anh, đôi mắt ấm áp và nụ cười lưu luyến. Điều quan trọng nhất không phải là ai là người tặng, mà là tình cảm chân thành nhất đến từ trái tim.